BÀN CHẢI ĐÁNH RĂNG
Bác Lợn mới mở cửa hàng bán bàn chải đánh răng, trước cửa có
treo một biển quảng cáo rất to: “Bàn chải đánh răng chất lượng hạng nhất, một
lần sạch ngay”
Nhìn kìa, chú Voi đã đến. Bác Lợn khiêng ra một bàn chải to nhất đưa cho chú
Voi. Chú Voi cảm ơn bác Lợn vui vẻ ra về. Mèo con cũng muốn mua một bàn chải
to, Bác Lợn nói: “Miệng cháu nhỏ, mua bàn chải nhỏ đánh răng mới sạch!” Mèo con
vừa về đến nhà là đánh răng luôn, đánh mãi đến nỗi chảy cả máu răng. Chú sợ quá
vội vàng đi tìm Bác Lợn: “Bác Lợn ơi, bàn chải của Bác không tốt”. Bác Lợn nói:
“Đó là vì cách đánh răng của cháu không đúng”. Bác gọi lợn con ra và bảo: “Con
hãy dạy Mèo Con đánh răng đi”. À hóa ra là như thế này: Răng trên đánh từ trên
xuống, răng dưới lại phải đánh từ dưới lên trên, mặt răng hàm phải đánh đi,
đánh lại, bên trong, bên ngoài đều phải đánh. Mèo con xem hết lần này đến lần
khác: “Tôi biết rồi”. Về đến nhà chú lại tiếp tục đánh răng... ấy làm sao mà
đánh mãi không ra bọt trắng nhỉ? Mèo con lại chạy đi tìm bác Lợn: “Bàn chải của
bác không tốt, đánh mãi không ra bọt” Bác Lợn cười nói: “Vì cháu không dùng kem
đánh răng”. “Đúng rồi, cháu quên mất!” Mèo Con lè lưỡi ra ngượng ngùng, rồi chú
mua luôn một tuýp thuốc đánh răng. Mèo Con dùng kem đánh răng nhưng không thấy
bọt đâu cả. “Ha! Ha! Đồ ngốc!” chú Voi dùng vòi của mình phun nước vào mồm Mèo
Con. “A có bọt rồi, bọt càng ngày càng nhiều”. Mèo Con càng đánh càng thích. Từ
đó, mỗi khi bác Gà Trống gáy “ò, ó, o” thì Mèo Con lập tức dậy đánh răng.
Nhưng một vài ngày sau, Mèo con đột nhiên bị đau răng, mắt cũng sưng vù lên.
Chú tức giận chạy đến tìm Bác Lợn: “Bàn chải của Bác chẳng tốt tẹo nào”. Bác
Lợn thấy răng của Mèo Con bị sâu rồi, tại sao thế nhỉ? Bác Lợn gãi gãi đầu:
“Bác biết rồi mỗi tối cháu thường bắt chuột phải không” “Vâng ạ!” Mèo Con gật
đầu. “Cháu ăn chuột xong có đánh răng không?” Bác Lợn lại hỏi. “Không ạ”. Ấy,
ăn gì trước khi đi ngủ cũng phải đánh răng, nếu không răng sẽ sâu” “Hóa ra là
chuyện đó”. Sau khi Mèo con chữa răng xong, bữa tối sau khi ăn chuột, chú đều
đánh răng sạch sẽ rồi mới đi ngủ. Từ đó về sau, răng của Mèo Con lúc nào cũng
tốt.
NÀNG TIÊN BÓNG ĐÊM
Bé Hoa ghét nhất trên đời là bóng đêm. Mỗi khi mẹ hôn lên má
bé Hoa trước lúc ngủ, đèn tắt và bóng đêm tràn vào. Tất cả xung quanh bỗng trở
nên lạ lẫm và huyền bí. Bé Hoa thầm nghĩ: “Mình muốn mặt trời chiếu sáng cả
ngày lẫn đêm. Ngày vui vẻ còn bóng đêm thì đáng sợ làm sao”.
- Tại sao tôi lại đáng sợ cơ chứ? –Giọng của ai đó bất ngờ vang lên trong bóng
tối.
Bé Hoa ngạc nhiên nhìn xung quanh. Bé thấy bên cửa sổ một người phụ nữ, gương
mặt trắng hồng và tỏa sáng như ánh trăng trên bầu trời. Cô ta khóac một chiếc
áo choàng lấp lánh như những vì sao bạc. Cô nói:
- Hãy ngắm nìn tôi – Cô bé thân yêu. Chẳng lẽ tôi lại không xinh đẹp?
Bé Hoa khẽ hỏi: - nhưng cô là ai?
Người phụ nữ mỉm cười: - Ta là nàng tiên đêm, ta đến thay cho ngày để tặng cho
tất cả mọi người sự bình yên và giấc ngủ.
Cô tiên đến bên bé hoa, cầm tay bé và nói: - Hãy bay cùng ta và cháu sẽ thấy cả
vương quốc của cháu ngủ bình yên và ngọt ngào như thế nào.
Thế rồi, nàng tiên đêm cùng bé Hoa bay qua cửa sổ. Họ bay qua những thành phố
và làng mạc. Tất cả đều đang chìm trong giấc ngủ dịu dàng và êm đẹp. Chưa bao
giờ bé Hoa thấy cảnh đẹp đến thế. Bé Hoa thầm thì: - Cô không đáng sợ, cô tuyệt
diệu và bí ẩn làm sao.
VÌ SAO THỎ CỤT ĐUÔI
Thỏ và Nhím là đôi bạn rất thân. Thỏ vốn thông minh nhưng
nghịch ngợm hay leo trèo nhảy nhót khắp nơi. Nhím hiền lành, chịu khó, tính
tình cẩn thận, chắc chắn.
Một hôm Thỏ rủ Nhím ra ven rừng chơi. Cạnh rừng có một con đường đất đỏ chạy
qua, bên kia là bãi cỏ rộng nhiều hoa thơm, bướm lượn, trông thật thích mắt.
Thỏ nói với Nhím: “Chúng mình chạy nhanh qua đường, sang bên kia tha hồ mà hái
hoa, bắt bướm."
Vốn tính cẩn thận Nhím nói: “Bên kia đường là bãi cỏ trống vắng, trên đường lại
có ô tô chạy chúng mình đứng ngắm hoa cũng được."
Thỏ nghĩ: “Bãi cỏ rộng thế tha hồ mà chạy nhảy, nếu có gì nguy hiểm thì mình
chạy nhanh là được.
Nghĩ rồi, Thỏ chạy băng qua đường. Vừa lúc ấy có một chiếc ô tô chạy đến. Thấy
Thỏ, ôtô vội phanh thắng két một cái, chú Thỏ bé nhỏ chui tọt vào gầm xe, chiếc
đuôi xinh đẹp của nó đã bị xe đè lên đứt rời ra.
Thấy Thỏ bị nạn, Nhím vội chạy ra đỡ Thỏ vào lề đường. Bị mất đuôi, Thỏ đau
đớn, nó ân hận vì đã không nghe lời Nhím, chiếc đuôi của Thỏ còn lại một đọan
ngắn ngủi trông thật xấu xí.
Nhím động viên Thỏ: “Từ nay chúng mình cùng phải cẩn thận hơn khi sang đường,
phải nhìn sang trái, sang phải, không có xe đến gần mới được qua đường”. Thỏ
bẽn lẽn: “Tớ đồng ý”.
CÁ CẦU VỒNG CAN ĐẢM
Xa tít ngoài đại dương, có môt đàn cá tụ tập bên nhau. Đó là
giống cá đặc biệt, mỗi con đều có những cái vây long lánh. Kể từ khi cá Cầu
Vồng phân phát lớp vây đẹp cảu mình cho đàn cá chung quanh, thì tất cả trở
thành bạn thân, làm gì cũng có nhau. Chúng bơi chung, chơi chung, ăn chung và
khi ngỉ ngơi, chúng cũng quây quần bên nhau.
Đàn cá sống êm đềm bên nhau, không thèm để ý đến những giống cá khác. Một hôm,
giữa lúc chúng đang chơi trò chơi đuổi bắt, bỗng có chú cá nhỏ đuôi vằn bơi lạc
tới, cả bầy nhìn chú với những ánh mắt xa lạ!
Chú cá đuôi vằn lên tiếng nói:
- Các bạn cho tôi chơi chung với, được không?
Một con trong bầy đáp lại ngay:
- Chúng tôi đang chơi trò đuổi bắt. Đứa nào bị chộp vào váy là thua. Anh không
có váy như tụi tôi, làm sao chơi được!
Chú cá đuôi vằn hỏi thêm:
- Phải có vẩy đặc biệt mới chơi được hay sao?
- Dĩ nhiên rồi! – một chú cá trong bầy trả lời – Thôi, tụi mình chơi tiếp đi.
Đừng để ý đến nó nữa.
Nói xong cả bầy quay về với trò chơi dang dở.
Nhưng cá Cầu Vồng lấy làm áy náy lắm.Vì không muốn mất lòng bầy cá bạn nên Cầu
Vồng không dám lên tiếng nói giúp chú cá đuôi vằn kia. Cá Cầu Vồng từ từ bơi ra
nhập bọn cùng nhóm bạn cá, nhưng trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ.
Chú cá mỏ đuôi vằn một mình bơi quanh ghềnh đá. Buồn rầu nhìn đàn cá chơi đùa
với nhua. Cuộc chơi vui quá, lũ cá lao vùn vụt, ngụp lặn đuổi bắt nhau dưới làn
nước trong xanh những lớp vây lóng lánh sáng.
Trong khi đó cá Cầu Vồng nhớ lại cái cảm giác cô đơn hồi trước mà chính nó đã
trải qua. Ngày ấy tất cả mọi con cá khác đều không chơi với nó không san sẻ cho
ai lớp vẩy rực rỡ của mình. Bây giờ thì ai cũng thích rủ cá Cầu Vồng cùng chơi
vì nó đã chia vẩy đẹp của mình cho các con cá khác.
Mải chơi nên cẳhng đứa nào biết rằng có sự nguy hiểm đang sắp xảy ra quanh
ghềnh đá…
Một con cá mập bất chợt như mũi tên phóng vụt tới giữa bầy cá nhỏ. Lũ cá hỏang
hốt chạy tứ phía, tìm chỗ ẩn núp.
May quá, chúng tìm được chỗ trốn an toàn sau khe đá. Con cá nập lớn quá chui
qua không lọt.
Nhưng riêng chú cá đuôi vằn thì lội vào không kịp. Cá Cầu Vồng nhìn ra, vô cùng
lo sợ.
Con cá nhỏ bên cạnh hỏi;
- Chuyện gì vậy?
Cá Cầu Vồng đáp:
- Chú cá đuôi vằn còn kẹt ngoài kia. Chỉ còn mình nó! Tụi mình phải nhanh lên
giúp nó, không thôi nguy mất!
Vừa nói dứt lời, cá Cầu VỒng bơi ra và gọi bạn bè:
- Các bạn theo tôi mau!
Cả bầy cá lo sợ, nhưng chúng biết việc phỉa làm. Chúng cùng nhau bơi theo cá
Cầu Vồng và chẳng bao lâu chúng trông thấy chú cá đuôi vằn nhỏ bé đang lội vùng
vậy trườc cái miện hãi hùng của cá mập. cá Cầu Vồng thấy chú cá đuôi vằn sắp
kiệt sức mất rồi!
- Mau lên! Xông vào cứu nó!
Cá Cầu Vồng hô lớn. Thế là tất cả đàn cá nhất lạot lao về phía cá mộp. Cá mập
lúng túng, quay bên này, quẹo bên kia, chộp bên phải, đớp bên trái, cho đến khi
mắt hoa cả lên!
Nhờ vậy, cá Cầu Vồng lặng lẽ đưa được chú cá đuôi vằn thoát ra chỗ an toàn. Chú
cá đuôi vằn nhỏ nói:
- Anh thật là can đảm! cá ơn anh đã cứu tôi!
Rồi cả bầy nhìn theo con cá mập mệt mỏi bơi đi chỗ khác.
Khi tất cả đàn cá đã an toàn trở về ghềnh đá, chúng cùng nhau đón mừng chú cá
đuôi vằn nhập bọn. Cá Cầu Vồng bảo:
- Ở lại đây chơi với tụi tôi nhé!
Cá đuôi vằn hỏi:
- Tôi không có vảy như các bạn, làm sao chơi được?
Một con cá nói:
- Bạn không có vảy như chúng tôi, nhưng bạn có vi giống chúng tôi. Vậy thì mình
đổi trò chơi. Thay vì đụng vào vảy thì đứa nào bị đụng vào vi là thua!
Cả bầy reo hò đồng ý và lao ra chơi đùa giữa dòng nước trong xanh.
Trứơc kia, cá Cầu Vồng là con cá đẹp nhất trong biển cả. Vì
luôn nghĩ rằng mình đẹp nên cá Cầu Vồng rất kiêu căng và không chơi với những
con cá khác.
Có một lần, cá Xanh nhỏ đến hỏi cin cá Cầu Vồng một cái vẩy lóng lánh. Cá Cầu
Vồng chỉ cười lớn và nói:
- Không bao giờ!
Từ đó, tất cả cá dần dần dần rời xa, Không chuyện trò và chơi với cá Cầu Vồng
nữa. Cá Cầu Vồng rất buồn nên đi hỏi cua:
- Anh cua ơi, tại sao không ai thcíh tôi vậy?
Cua trả lời:
- Cô đi hỏi bác Tôm Hùm đi. BÁc ấy thông minh lắm.
Cá Cầu Vồng tìm đến bác Tôm Hùm và hỏi:
- Bác Tôm Hùm ơi, tại sao không ai thcíh tôi vậy?
Bác Tôm Hùm chậm rãi trả lời:
- Hãy chia cho các bạn những cái vẩy của cháu. Cahú sẽ không được đẹp như trước
nhưng cháu sẽ có rất nhiều bạn.
Cá Cầu Vồng đáp lại thật nhanh:
- Cháu không thể làm như vậy!
Đột nhiên Cá Xanh Nhỏ mon men bơi tới và hỏi:
- Cá Cầu Vồng ơi! Cho tôi xin một cái vẩy. Cá Xanh Nhỏ vui quá, bơi vòng quanh
cá Cầu Vồng. Thấy vậy cá Cầu Vồng cũng vui theo và cả hai cùng bơi vòng quanh
bác Tôm Hùm.
Nghe tin. Tất cả cá trong biển sắp hàng để xin vẩy của cá Cầu Vồng. Cá Cầu Vồng
cho dần dần những cái vẩy xinh đẹp của mình. Cuối cùng, Cá Cầu Vồng chỉ còn một
cái vẩy. Như lời bác Tôm Hùm nói, cá Cầu Vồng không còn đẹp như trước nữa. Bây
giờ cá Cầu Vồng có rất nhiều bạn và là con cá vui nhất trong biển cả.
CÁ DIẾC CON
Đàn cá diếc mới lớn đang tung tăng bơi lội, nô đùa trong hồ
nước. Nhìn cái gì, Diếc con cũng thấy lạ. Bỗng có Bác Rùa từ đâu bơi tới.
Diếc con tròn mắt nhìn. Lạ quá, cùng ở dưới nước mà bác ấy không giống họ hàng
nhà cá: Cái đầu thò ra, thụt vào. Cái đuôi ngắn ngun ngủn. cái “nhà” trên lưng
thật nặng nề. Lại còn bốn cái chân thô kệch nữa chứ!
Diếc con lại thấy từ bác cá Chép, cá Mè, cá Chuối đến chú Rô mương… Khi gặp bác
Rùa đều chào rất lễ phép, kính trọng.
Diếc con chê bác Rùa xấu xí. Diếc mẹ biết vậy liền kể:
- Bác Rùa cao tuổi nhất, hiểu biết nhất vùng hồ này. Nhờ có bốn chân, bác hồ
lên được bờ, biết nhiều cảnh, nhiều chuyện trên cạn. Bác rất tốt bụng, hay giúp
đỡ người khác.
Buổi chiều kia, Diếc con bơi lửng lơ sát mặt nước, say sưa ngắm lão chim có bộ
lông xanh biếc, tuyệt đẹp! Lão bay đứng lại như treo trên không trung, thật
tài!
Chợt lão chim rơi tõm xuống nước, rồi lại bay lên ngay. Diếc nghĩ lão chim cũng
nghịch nước! Thoắt cái lão đứng như treo trên đầu Diếc con, nhìn Diếc chăm chú.
Bỗng lão chim lão chim lao vút xuống đầu Diếc, cùng lúc luồng nước mạnh mang
một bóng đen to lớn ào tới, nhấn Diếc con chìm sâu xuống. Diếc con được bác Rùa
cứu thoát khỏi lão Bói cá.
Biết chuyện, Diếc mẹ dẫn con đến cảm ơn bác Rùa. Thì ra, chính cái “nhà” nặng
nề trên lưng bác Rùa đã che chắn, cứu Diếc con thoát khỏi mỏ lão Bói cá độc ác.
Diếc con rất nhớ ơn bác Rùa. Mỗi lần gặp bác Rùa, Diếc lễ phép chào:
- Cháu chào bác Rùa ạ!